10-01-2015
Góc chợ, quả cam thối lăn lúc nhúc khi cơn mưa đi ngang qua. Một người đứng ở đấy hát nhưng không thành lời. Người đó bị câm, gã lạc từ đâu đến đây không ai hay. Mưa nắng gì cũng hát.
Trong mỗi con người đều có một miền ký ức được mặc định lâu bền. Ký ức của tôi lại hướng về làng quê, nơi có bao bà mẹ lam lũ đã nuôi chúng tôi nên vóc nên hình, thế hệ ấy đã là ng...
Tôi bỏ cái xứ này đã ba mươi năm. Nhiều lần nghe tin em gái tôi sanh hay nhà có đám tiệc, tôi bình thản nhếch môi rồi cho qua. Kể như tôi không còn biết gì về đứa em gái đó.
Cuộc sống đô thị luôn là chuỗi ngày dài vội vàng rượt đuổi. Có đôi khi, tôi quá mệt, nhưng nhìn ánh mắt mẹ, nụ cười mẹ, tôi thấy lòng mình dịu lại.
Giờ thì là sao? Không sao cả. Vậy thì ông đang ở đâu? Trên tầng cao, rất cao; giống như một cái ổ chim trên chót núi cheo leo. Mình cũng đang ngồi trong ổ chim đó, trên cao tít mù...
Chẳng nhưn với nhị gì cả. Đã bảo phải đưa ba lên là đưa ba lên. Ông cũng có con, có cháu mà sao lại phải nương nhờ vợ chồng chú Đắc, người láng giềng hàng xóm, không họ hàng ruột t...
Mẹ tôi quẩy cả nắng mưa sao trời/Da hồng sớm nắng mồ hôi/Vàng chua ám bạo thêm người nổi lênh/Mồ hôi đổ sóng bệp bềnh
Tôi vốc một nắm đất, rải từ từ xuống huyệt, lên nắp quan tài của em tôi, khấn thầm: “Về với đất nhé, Thành!”
Mẹ nằm … Kể chuyện ngày xưa Mẹ cùng cha xa ông bà đi lập nghiệp
Năm tôi 17 tuổi, chẳng biết từ khi nào và từ bao giờ dòng máu nghệ sĩ lại chảy vào người tôi mạnh mẽ như thế, tôi muốn theo con đường nghệ thuật,
- Ông Phán đang nằm lim dim trên võng giăng ngoài vườn, bà Phán từ trong nhà đi ra kêu ông, nói:
Giống má tui chớ ai, đừng có thấy má tui nhà quê mà lầm nghe, gái Nha mân chính gốc đấy. Đẹp nhất xứ bên đó nếu không nội tui đâu lặn lội qua tới bển cưới.
Tuổi thơ, ai cũng có một thời cắp sách đến trường với biết bao kỷ niệm bên bạn bè, thầy cô. Những hạnh phúc, yêu thương, buồn vui, hờn dỗi…
Dì thương bà già yếu, dì đi lấy chồng rồi lấy ai chăm lo cho bà, những lúc trái gió trở trời, đôi chân bà đau nhức ai là người bóp chân cho bà,
Mượn xuân một chút mưa phùn, Trả đông lại chút run run rét về, Mượn hè chút nhớ xa quê, Trả cho thu chút lỗi thề cố hương
Mẹ con tôi sống heo hút với nhau, không mong đợi điều gì nữa, nhưng vẫn liếc nhìn ra những con thuyền rẽ sóng đi... và chúng tôi lại tưởng là thuyền ai đi ngày trước.
Con từng trách ba không thương con, nhưng con biết có người cha nào mà lại không thương con, hơn nữa con lại là đứa con gái duy nhất của ba
Có một tô phở mà nó tiếc tiền không mua cho tôi ăn. Tôi đã hy sinh cả cuộc đời cho nó, bây giờ còn hầu hạ con nó.
Thuận ngồi trầm ngâm, đưa mắt nhìn ngoài trời một hồi rồi đọc thầm bốn câu thơ cuối trong bài phú “Cư trần lạc đạo” của Phật hoàng Trần Nhân Tông: “Cư trần lạc đạo thả tùy duyên.
Sáng nay trời không có sương mù, tôi có thể nhìn được những làn mây trắng mỏng vướng ngang các ngọn đồi chập chùng ở cuối chân trời.
Bây giờ là mùa… đã thu, những đám mây trắng bềnh bồng trên nền trời xanh, ngọn gió heo may thoáng nhẹ trong sớm mai, ngần ấy thôi cũng đủ vương vấn
Xin trả tôi về miền quê hương nhỏ bé/ có lũy tre và bờ lúa sắn ven đê