Có ông tỷ phú thời xưa
Giữ vai cố vấn cho vua trong triều
Mặc dù tiền của thật nhiều
Nhưng hình hài lại tiêu điều khó coi
Chân tay què quặt lâu rồi
Lại còn mắt lé khiến người xấu thêm
Đạo mầu ông chẳng có tin
Người ta ghét bỏ gọi tên: “Ông Què”.
Tính ông hà tiện gớm ghê
Bo bo giữ của không hề cho ai,
Bản thân cũng khổ dài dài
Dám đâu hưởng thụ cho nơi chính mình
Người ta vội vã đồn quanh
Coi nhà ông ở đã thành cái ao
Từ lâu bị quỷ nhập vào
Ai xin nước uống ông nào cho đâu.
Tổ tiên ông đã từ lâu
Tận tình bố thí tiếp nhau bảy đời
Khi ông thừa hưởng gia tài
Chẳng theo truyền thống tuyệt vời nói trên,
Căn nhà bếp của tổ tiên
Cùng “nhà bố thí” ông liền huỷ đi
Thế là chẳng nấu nướng gì
Không còn phải tốn kém chi thêm phiền,
Những người nghèo khó đến xin
Ông thời đánh đuổi liên miên thẳng thừng,
Bạc tiền tích lũy không ngừng
“Ông Keo tỷ phú” toàn vùng chẳng ưa.
*
Một hôm sau buổi chầu vua
Trở về qua quãng rừng thưa dọc đường
Ông Keo thấy một dân làng
Đi xa mỏi mệt nên đang tạm dừng
Ngồi đây uống rượu ung dung
Rượu thời loại rẻ, nhắm cùng cá khô
Cá hôi thối không thể ngờ
Nhưng ông Keo lại lơ mơ thấy thèm,
Rượu thèm nhưng sợ tốn tiền
Bây giờ mà uống sẽ phiền lắm đây
Nhiều người sẽ xúm lại ngay
Thôi thì ráng nhịn qua ngày cho xong,
Cá không ngon, rượu chẳng nồng
Vẫn theo ám ảnh khiến ông khổ đời
Trở nên đau ốm mất rồi
Gày gò, mạch máu khắp người nổi lên
Vào giường nằm sấp kêu rên
Vợ ông thấy lạ bà liền hỏi ông:
“Ông đang bệnh hoạn phải không?
Hay là vua tức giận ông điều gì?
Hay buồn vì lũ con kia?
Hay là tôi tớ đôi khi hỗn hào?”
Ông im miệng, ông lắc đầu
Sợ rằng nói thật tốn hao bạc tiền.
Vợ thương ông hỏi liên miên
Cuối cùng ông mới nói: “Thèm rượu thôi.”
Vợ cười: “Chuyện dễ quá trời
Cả làng này uống cũng mời được ngay.”
Ông la lên: “Bà lạ thay
Mời người hao tốn, chớ bày đặt thêm.”
Vợ ông tính nấu rượu riêng
Đủ cho ông uống đỡ ghiền vài hôm
Nhưng ông ngăn vợ nói luôn:
“Nhà mình nấu rượu bà con biết liền
Chạy qua đòi uống cũng phiền,
Nếu ra tiệm rượu mua đem về nhà
Nhỡ làng xóm biết mò qua
Chỉ vì chút rượu hoá ra hao tài.”
Ông Keo khe khẽ rỉ tai
Sai người ra tiệm phía ngoài làng xa
Lén mua chút rượu về nhà
Rồi mang rượu đó lén ra mé rừng
Sai người làm đứng canh chừng
Ông vào bụi rậm quay lưng ra ngoài
Rụt rè, uống rượu lai rai
Nhìn quanh bốn phía sợ ai tới gần.
*
Cha ông xưa tốt vô ngần
Tâm từ rộng lớn, lòng nhân tràn đầy
Cho nên khi chết lành thay
Tái sinh tốt đẹp lên ngay cõi trời
Làm thiên chủ thật tuyệt vời
Làm vua Đế Thích từng trời băm ba.
Một ngày trên cõi cao xa
Vua trời muốn biết việc nhà kiếp nay
Khi hay mọi chuyện xấu này
Gia đình truyền thống đổi thay mất rồi
Chẳng còn bố thí cho người
Vua trời quyết định tức thời ra tay
Tìm cơ giáo hóa con ngay
Dạy con điều thiện, điều hay cần làm
Ngưng keo kiệt, dứt tham lam
Hiểu ra nhân quả liên quan thế nào,
Dạy con biết sống ra sao
Để sinh lên cõi trời cao sau này.
Vua trời bèn hiện xuống đây
Giống con như đúc, giống thay mọi bề,
Tay chân què quặt giống y
Lại thêm mắt lé trông thì khác đâu.
Ông Keo giả liền đi mau
Tới hoàng cung đó xin vào gặp vua
Rồi ông trân trọng trình thưa
Bao nhiêu tài sản xin đưa dâng liền
Ngọc ngà, châu báu, bạc tiền
Tính ra bạc tỷ dâng lên bữa này
Cúng vào ngân khố tại đây.
Ngạc nhiên vua trả lời ngay: “Chẳng cần
Hoàng cung tài sản vô ngần
Hiện trong ngân khố muôn phần nhiều hơn.”
Ông Keo giả bèn thưa luôn:
“Vậy tôi bố thí không còn tiếc chi.”
Nhà vua: “Cái đó thì tùy.”
Ông Keo giả hiệu tức thì đi mau
Về nơi dinh thự sang giàu
Của ông Keo thật có đâu ngại ngùng.
Chủ về, tôi tớ chào mừng
Nào phân thật, giả. Khó lòng nhận ra.
Vua trời vào hẳn trong nhà
Ngài truyền: “Có kẻ giống ta đòi vào
Thời xua đuổi hắn đi mau.”
Gọi con, gọi vợ lên lầu truyền thêm:
“Mình nên bố thí khắp miền.”
Cả nhà nghe vậy ngạc nhiên vô vàn
Nghĩ ông say rượu nói càn
Tuy nhiên vợ nói: “Nên làm! Tốt thôi!”
Ông Keo giả phán: “Gọi người
Cho đi đánh trống khắp nơi xóm làng
Rao rằng ta đã sẵn sàng
Ngọc ngà, châu báu, bạc vàng biếu không.”
Mọi người kinh ngạc vô cùng
Kéo nhau đến lấy vui mừng kể chi
Đầy bao, đầy giỏ mang về,
Chỉ riêng có một người kia khác đời
Lấy xe bò để cạnh nơi
Chất lên của cải chao ơi quá nhiều
Ra về vui sướng hò reo
Ngang qua bụi rậm khẽ kêu lên rằng:
“Cầu cho tỷ phú an khang
Sống lâu trăm tuổi giúp làng xóm thêm
Phát tâm bố thí khắp miền,
Xe bò, châu báu, bạc tiền ông cho
Từ nay mình đã giàu to
Không cần làm việc, khỏi lo lắng gì.”
Bất ngờ trong bụi rậm kia
Ông Keo đang uống nhâm nhi thỏa tình
Chợt nghe ai nhắc đến mình
Với lời ca tụng linh đình lạ tai
Ông bèn nghĩ: “Chắc vua thôi
Đã đem tài sản lâu đời của ta
Chia cho quần chúng gần xa.”
Thế là ông vội nhảy ra hét hò:
“Tên kia sao dám giở trò
Cướp của ta chiếc xe bò này đây?”
Nói xong ông vội dang tay
Nắm dây cương kéo xe này lại luôn.
Anh chàng đang lái nổi sân
Xuống xe quát tháo: “Tên đần tránh ra
Xe này tỷ phú cho ta
Chính ông bố thí, chớ mà cản ngăn.”
Nói xong anh đánh dữ dằn
Đập ông Keo ngã nằm lăn bên rừng,
Phóng đi, hò hét vui mừng
Nhưng ông chồm dậy cản đường không cho
Thế là hai kẻ giằng co
Và ông lại bị đánh cho tơi bời.
*
Giờ đây ông tỉnh rượu rồi
Vùng lên chạy vội về nơi nhà mình
Dọc đường đau xót thật tình
Thấy bao của cải thình lình trôi đi
Bà con khuân vác ra về
Khi ông níu lại ê chề thêm thôi
Bị người ta đánh nữa rồi
Ông Keo cố lết về nơi cửa nhà
Thời người gác cửa quát la
Đuổi xua bằng gậy thật là thảm thê
Ông suy nghĩ thấy não nề:
“Chỉ còn vua mới dễ bề giúp ta.”
Ông Keo bỏ chạy khỏi nhà
Vào hoàng cung gặp vua và thở than:
“Gia tài tôi hiện nát tan
Phải chăng bệ hạ đã ban lệnh này?”
Ngạc nhiên vua thuật lại ngay
Chính ông có ý vừa đây giúp người
Mở lòng bố thí khắp nơi:
“Giờ đây lại nói ngược đời vậy sao?”
Ông Keo rên xiết khổ đau:
“Có tên giả mạo, tôi đâu nói gì
Xin vua cho gọi kẻ kia
Vào cung tra xét tức thì rõ thôi.”
Vua bèn truyền lệnh cho đòi
Đôi bên giáp mặt thấy thời khác chi
Hai ông tỷ phú giống y
Có đâu khác biệt, dễ gì nhận ra.
Mời vợ, con với người nhà
Tới nơi nhận diện nhìn qua chọn người
Mọi người đều chọn vua trời
Chọn ông Đế Thích! Tức cười vậy thay!
Ông Keo chợt nghĩ kế hay:
“Đầu tôi dưới tóc có ngay nốt ruồi
Chỉ người hớt tóc biết thôi
Xin vua gọi thợ tới thời nhận chân.”
Vua cho gọi thợ tới gần
Nhưng ông Đế Thích bất thần tạo mau
Nốt ruồi giống hệt trên đầu
Khiến cho thật, giả thợ đâu nhận rành
Thế là hy vọng tan tành
Ưu sầu chất ngất, thân hình run lên
Ông Keo choáng váng ngã liền
Than ôi bất tỉnh nằm yên chốn này.
*
Vua trời Đế Thích giờ đây
Mới lên tiếng nói giãi bày nguyên nhân
Rồi dùng uy lực siêu phàm
Bay lên ngồi giữa không gian rạng ngời.
Được người tưới nước lạnh rồi
Ông Keo tỉnh lại đồng thời nhận ra
Trên cao Đế Thích sáng lòa
Ông quỳ đảnh lễ rất là trang nghiêm
Vua trời Đế Thích dạy liền:
“Bao nhiêu châu báu bạc tiền của ngươi
Chính ta tạo mãi ra thôi
Kiếp xưa ta chính là người cha ngươi
Ta từng bố thí giúp đời
Dựng xây công đức khắp nơi nhiệt tình
Nên khi chết được tái sinh
Làm vua Đế Thích thiên đình hiện nay,
Tuy nhiên ngươi tệ bạc thay
Tham lam, keo kiệt tiếng đầy hôi tanh
Chỉ lo tích lũy thêm nhanh
Không coi truyền thống gia đình ra chi
Không còn đáng sống làm gì
Ngươi nên thay đổi ngay đi là vừa
Theo gương ta tại kiếp xưa
Lòng thành bố thí, tâm từ phát huy
Nếu không thời tài sản kia
Ta làm cho mất tiêu đi tức thời,
Dùng chùy đập nát đầu ngươi
Chùy kim cương đó sẵn nơi tay này.”
Một phần sợ chết thảm thay,
Một phần bừng ngộ điều hay, điều lành
Ông Keo hối lỗi tâm thành:
“Con xin bố thí nhiệt tình từ đây.”
Vẫn ngồi lơ lửng trên mây
Vua trời dạy dỗ thêm ngay đôi lời:
“Con nên sống cho nên người
Tuân theo ngũ giới giữ đời sạch trong!”
Xong ngài biến cõi hư không
Trở về thiên giới ngát hương an bình.
Quyết tâm gây dựng nhân lành
Ông Keo bố thí cho quanh xóm làng
Tạo công đức, mở lòng vàng
Tái sinh sau đó vẻ vang cõi trời.
*
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(Thi hóa phỏng dịch theo bản văn xuôi
ILLISA THE CHEAP
của Ven. Kurunegoda Piyatissa & Tod Anderson)
*
Nhận diện tiền thân Đức Phật
TRUYỆN ÔNG KEO TỶ PHÚ
Người thợ hớt tóc là tiền thân đức Phật. Vua là A Nan.
Thiên chủ Đế Thích là Mục Kiền Liên.
_______________________________________________