Dửng dưng một chút để lòng an
Thế sự đua tranh chẳng lạm bàn
Ngoài kia dâu bể đầy giả tạm
Lẳng lặng nơi này, không tính toan
Chớ mất thời gian để tỏ minh
Người thương hay ghét cũng làm thinh
Đường ta, ta bước dù sỏi đá
Chẳng bận lòng chi, rõ bóng-hình.
Nước mắt rơi trên một bờ vai
Hay là thinh lặng, cũng như ai
Đắng cay một chút rồi tan biến
Giữ lại làm chi, để buồn hoài.
Lặng im một chút để bình yên!
Đến cõi nhân sinh đã hữu duyên
Rời đi cũng thế, tàn hơi cuối
Đừng nắm làm chi những ưu phiền
Lạc cảnh trần gian nhiều cuộc mộng
Quẩn quanh một chút để rong chơi
Buồn vui, hạnh phúc rồi đau khổ
Như những tàn phai, gửi gió Trời
Đời ai cũng có những vết thương
Cố chấp, hờn ghen, cũng vô thường
Hãy để lòng ta là trẻ nhỏ
Trong trẻo, an lành tỏa ngát hương!
Võ Đào Phương Trâm