Mỗi độ tháng Bảy về, khi tiếng chuông chùa ngân vang, hương trầm lan tỏa khắp không gian, lòng người con lại dạt dào một niềm nhớ thương, biết ơn sâu nặng đối với đấng sinh thành. Vu Lan không chỉ là mùa hiếu hạnh trong Phật giáo mà còn là dịp để nhắc nhở tất cả chúng ta nhìn lại công ơn trời biển của cha và mẹ.
Cha mẹ chính là hai vị Bồ Tát sống giữa đời thường. Cha là bóng mát chở che, là đôi vai vững chãi đưa con bước vào đời. Mẹ là suối nguồn yêu thương vô tận, là giọt sữa ngọt ngào nuôi lớn hình hài, là dòng suối mát xoa dịu mọi đớn đau. Từ thuở nằm nôi đến khi trưởng thành, từng bước con đi đều in dấu mồ hôi và nước mắt của cha mẹ.
Vu Lan về, nhìn bông hồng cài trên áo, ta càng thấm thía lẽ vô thường. Ai còn cha mẹ, đó là niềm hạnh phúc vô biên; ai mất cha mẹ, trái tim như hụt hẫng giữa dòng đời. Bông hồng đỏ là lời nhắc nhớ sống trong biết ơn, phụng dưỡng và báo hiếu; bông hồng trắng là lời nhắn nhủ hãy giữ trọn tình thương và cầu nguyện cho cha mẹ trong cõi vĩnh hằng.
Tri ân công ơn sinh thành không chỉ là dâng mâm cơm cúng, không chỉ là nghi lễ, mà chính là hành động cụ thể trong đời sống: một lời nói hiền hòa, một cử chỉ chăm sóc, một tấm lòng hiếu thuận. Đó mới là cách báo hiếu chân thật và thiết thực nhất.
Trong kinh Báo Hiếu Phụ Mẫu Trọng Ân, Đức Phật dạy: “Công ơn cha mẹ lớn như biển, cao như núi. Dẫu có gánh cha bên vai trái, mẹ bên vai phải, đi khắp tam thiên đại thiên thế giới, cũng chưa thể đền đáp được.” Lời dạy ấy khiến ta càng hiểu rõ: báo hiếu không thể trì hoãn, mà phải bắt đầu từ hôm nay, trong từng việc nhỏ bé nhưng chứa chan tình thương.
Nhân mùa Vu Lan, cúi đầu thành kính dâng lên cha mẹ muôn đời tri ân. Nguyện sống hiền lành, tu tâm dưỡng tánh, làm việc thiện lành để cha mẹ được an vui, sống lâu, và khi khuất núi cũng được siêu sinh về cảnh giới an lành.
Trong dòng đời mưa nắng, cha vẫn lặng lẽ gánh vác bao nhọc nhằn, để rồi gió sương bào mòn đôi vai, bạc trắng mái đầu. Mẹ hiến trọn tuổi xuân cho những giấc ngủ con say, đêm dài lặng lẽ trông chừng từng hơi thở, từng giọt mồ hôi thấm đẫm tình thương vô bờ.
Công ơn cha mẹ ví như biển rộng khôn cùng, nghĩa tình sinh thành sánh với non cao cũng không thể đo lường. Trong từng bát cơm thơm chứa chan mồ hôi nhọc nhằn, trong từng giọt sữa ngọt lành chan hòa yêu thương, ta tìm thấy cả một trời dưỡng dục.
Mùa Vu Lan, tiếng chuông chùa vang vọng như thức tỉnh muôn người, nhắc nhớ về đạo hiếu thiêng liêng. Bông hồng đỏ cài trên áo là niềm hạnh phúc còn cha mẹ bên đời; bông hồng trắng lại rơi nước mắt, tiễn đưa cha mẹ về miền vĩnh hằng.
Cha dõi theo từng bước con đi, mong con nên người trên vạn nẻo đường đời. Mẹ trao những lời dặn dò, để con giữ lấy mà làm hành trang trưởng thành. Một nụ cười hiền, một ánh mắt thương yêu, đã đủ sưởi ấm cả tháng ngày gian khó.
Mưa nắng dãi dầu cha lặng lẽ,
Gió sương bào mòn tóc bạc phai.
Mẹ hiến tuổi xuân cho giấc ngủ,
Đêm dài thức trắng chở hình hài.
Biển rộng khôn lường ân dưỡng dục,
Non cao chẳng sánh nghĩa sinh thành.
Từng bát cơm thơm mùi mặn mỏi,
Từng giọt sữa ngọt thấm lòng anh.
Vu Lan vọng tiếng chuông chùa sớm,
Thức tỉnh bao người nhớ hiếu ân.
Hồng đỏ cài vai – còn cha mẹ,
Hồng trắng trên ngực – lệ vô ngần.
Một bước con đi ngàn mắt ngóng,
Một câu cha dạy vạn đường ngay.
Một lời mẹ dặn theo đời mãi,
Một nụ cười hiền ấm tháng ngày.
Hiếu hạnh gieo vào hồn con trẻ,
Báo ân vun bồi đạo nghĩa nhân.
Nguyện sống thảo hiền, nuôi mộng lớn,
Đền ơn cha mẹ trọn muôn phần.
Hiếu hạnh là mầm gieo vào tâm hồn con trẻ, báo ân là gốc nuôi dưỡng đạo nghĩa nhân sinh. Con nguyện sống thảo hiền, nuôi dưỡng chí lớn, để đền ơn sinh thành dưỡng dục, để lòng cha mẹ được an vui, mãn nguyện trọn muôn phần.
Bình Luận Bài Viết