Mỗi độ thu về, khi tiếng chuông chùa ngân vang trong mùa Vu Lan, lòng con lại bồi hồi nhớ đến công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ. Giữa dòng đời tất bật, Vu Lan trở thành một dịp thiêng liêng để con lắng lòng, quán chiếu và thắp sáng trong tim ngọn lửa hiếu hạnh. Và chính trong không khí ấy, hình ảnh “Bông hồng cài áo” hiện lên như một biểu tượng bất diệt, nhắc nhở con về hạnh phúc lớn lao khi còn có cha mẹ, cũng như niềm thương nhớ vô biên khi cha mẹ đã khuất.
Con nhìn lên ngực áo mình, nơi cài đóa hồng đỏ thắm, lòng tràn dâng một niềm may mắn khôn tả. Vì còn cha, còn mẹ, con vẫn còn nơi nương tựa, vẫn còn dòng suối ngọt ngào chảy vào đời mình. Mỗi nụ cười, mỗi lời dạy, mỗi ánh mắt lo lắng của cha mẹ đều là hạnh phúc vô giá. Nhưng con cũng biết, quanh con, có những người lặng lẽ cài bông hồng trắng. Đóa hoa trắng ấy, tuy thanh khiết, nhưng chứa đựng cả một trời thương nhớ. Nó nhắc con rằng sự có mặt của cha mẹ là một món quà mà không gì trên đời sánh được. Một ngày nào đó, khi con cũng phải cài bông hồng trắng, có lẽ con sẽ hiểu hết thế nào là mất mát, thế nào là mồ côi giữa cuộc đời.
Vu Lan không chỉ là mùa hiếu hạnh dành cho những người còn mẹ, còn cha, mà còn là dịp để mỗi người con biết sống trọn vẹn với đạo hiếu. Đạo hiếu không dừng lại ở những giọt nước mắt khi cài bông hồng trắng, cũng không chỉ là những lời chúc tụng khi cài bông hồng đỏ. Đạo hiếu là sự quan tâm, chăm sóc cha mẹ từng ngày; là biết nói một lời yêu thương, làm một việc nhỏ bé mà cha mẹ được an lòng; là nỗ lực sống tốt, sống thiện, để cha mẹ không phải bận lòng lo lắng. Hiếu hạnh không phải là điều xa vời, mà nằm ngay trong từng cử chỉ, từng hơi thở, từng phút giây của hiện tại.
Khi nghĩ về cha mẹ, con thấy cả trời thương yêu bao la. Cha – bờ vai vững chãi, dẫu mưa nắng đời thường vẫn gánh vác không lời. Mẹ – dòng suối ngọt ngào, từng giọt sữa nuôi con khôn lớn, từng giọt mồ hôi thấm vào áo con ấm áp. Công ơn ấy, con làm sao trả hết. Chỉ có thể nguyện sống trọn nghĩa làm con, giữ tròn hiếu hạnh, để bông hồng trên ngực áo không chỉ là biểu tượng, mà còn là hành động sống động trong từng ngày.
Vu Lan năm nay, con xin cúi đầu cảm niệm:
Xin tri ân cha, người đã dạy con nghị lực và kiên cường.
Xin tri ân mẹ, người đã trao cho con trái tim biết yêu thương.
Xin tri ân cuộc đời, đã cho con cơ hội được cài bông hồng lên áo, để còn nhớ, còn thương, còn sống trong ân nghĩa.
Bông hồng cài áo – đó không chỉ là nghi thức, mà là một lời nhắc nhở. Nhắc con hãy trân quý từng phút giây còn có cha mẹ trong đời. Nhắc con rằng sự hiếu kính không thể chờ đợi, không thể hẹn ngày mai. Và nhắc con, khi mai này cha mẹ không còn, con vẫn phải tiếp nối tình thương ấy, lan tỏa ra cuộc đời, để ơn cha nghĩa mẹ không chỉ là ký ức, mà trở thành ánh sáng sưởi ấm nhân gian.
Vu Lan rực rỡ đóa hồng tươi,
Thắm nghĩa sinh thành dậy khắp nơi.
Hồng đỏ còn cha, đời phúc lạc,
Hồng trắng vắng mẹ, dạ chơi vơi.
Công cha biển rộng bền như núi,
Nghĩa mẹ trăng tròn sáng giữa trời.
Khắc cốt ghi tâm, con nguyện giữ,
Đền ơn báo hiếu trọn muôn đời.
Trong hương trầm Vu Lan, con xin nguyện giữ mãi đóa hoa này trong tim. Để dù đỏ hay trắng, bông hồng ấy vẫn mãi là biểu tượng thiêng liêng, nhắc con sống trọn vẹn với đạo hiếu, đạo làm người.
Bình Luận Bài Viết