Áo trần đã lỡ mặc vào
Nghiệp duyên đâu biết khi nào cởi ra
Chông chênh một kiếp ta bà
Bể dâu mấy lượt, vẫn là hư không
Đời người như một giấc mộng
Tỉnh ra mới biết trong lòng nhẹ tênh
Sắc không như gió lênh đênh
Hơn thua bỏ hết, ưu phiền còn chi
Bước chân thanh thản từ bi
Lắng nghe hơi thở, quên đi tranh giành
Vô thường sương sớm mong manh
Tâm an là đủ, đua tranh làm gì?
Đường trần lắm nẻo thị phi
Ham chi danh lợi, cứ đi nhẹ nhàng
Gió đời cuốn bụi mênh mang
Trăm năm cũng chỉ nước tràn bến sông
Sống không đắm chấp bềnh bồng
Nụ cười sen nở giữa dòng tử sinh
Lặng nhìn mây trắng vô hình
Buông đi phiền não, tâm bình an nhiên.
Nhân duyên vay trả ưu phiền
Thoát vòng sinh tử, hương thiền thảnh thơi
Tâm an vạn sự đổi dời
Chánh niệm giữ vững, rạng ngời gió xuân
Đường tu muôn vạn gian truân
Hành Bồ tát hạnh, bước chân an hòa
Nam mô Phật tổ Thích Ca
Từ bi hỉ xả, ta bà độ sinh.
© Copyright 2025, Design by Triviet