Mùa An
Một cánh gió rơi nghiêng
Trôi qua miền tịch lặng
Chiếc lá nằm yên ắng
Giữa sân Chùa thênh thang
Mây trôi giữa mái làng
Nắng khẽ buông nhành trúc
Tiếng đàn chim ríu rít
Kéo nhau về tổ xưa
Nghe tiếng gió đong đưa
Mảnh chiều lam khói biếc
Chút hương trầm da diết
Len qua góc thư phòng
Người trong áo nâu sồng
Thong dong từng bước nhẹ
Những lời Kinh rất khẽ
Giữa tâm người an yên
Sen nở cánh thật hiền
Linh thiêng nơi cửa Phật
Cánh hoa rơi vào đất
Hoá sinh miền hư vô
Trôi theo cõi mơ hồ
Người đi qua thềm cũ
Cửa thiền môn an trú
Náu nương đời phiêu linh.