Huyễn mộng
Có những mùa hoa trên cỏ mây
Lạc vào bóng nguyệt cánh chim bay
Về trên đỉnh núi mù sương ấy
Vương lại chiều xưa một bóng gầy
Hoa rơi trên đất về với đất
Người theo một kiếp nhẹ luân hồi
Thời gian giấc mộng đời trôi mãi
Cho đến khi nào ta thảnh thơi
Hôm qua, nơi cánh đồng mộng mị
Có thấy hồng hoang hay đảo điên
Bước chân lạc lối miền hư ảo
Mong đến một ngày tâm sẽ yên
Giữa nơi sơn mộc, người tĩnh lặng
Nghe gió lùa qua mái hiên xưa
Mùi hoa thoang thoảng chiều trầm mặc
Men tựa theo người trong nắng thưa
Thời gian trôi mãi, nghìn năm nữa
Nhân thế tựa như cát bụi bay
Một ngày nào đó ta nhìn lại
Đã hóa mây hồng, bao đổi thay
Buồn, vui rồi cũng thành huyễn mộng
Tỉnh giấc trần lao, tỉnh giấc say
Nhìn trăng khuất núi, đời hư thực
Thôi những ưu phiền, thôi trả vay.
Tác giả: Võ Đào Phương Trâm