Một ngày rất ngắn ngủi, ngắn đến mức không kịp ôm bình minh thì đã bắt tay hoàng hôn rồi.
Một năm rất ngắn ngủi, ngắn đến mức không kịp thưởng thức xuân hồng chồi biếc thì đã ở trong sương thu rồi.
Một đời rất ngắn ngủi, ngắn đến mức không kịp tận hưởng tuổi hoa thì tuổi già đã sầm sập đến.
Đời người như một chuyến đi, chúng ta chỉ biết một mạch cắm đầu cắm cổ lao đi mà quên mất ý nghĩa của chuyến đi.
Những thứ đã mất, tốt nhất đừng nhìn, tốt nhất đừng nhớ đến.
Quên một người thì rất đơn giản, không cần gặp, không cần tìm.
Một số năm sau, chúng ta đều sẽ rời đi, cuộc đời 3 vạn ngày phồn hoa, chỉ chớp mắt trôi qua.
Chúng ta phấn đấu một đời nhưng cuối cùng cũng không thể đem đi được thứ gì. Chúng ta ôm giữ cả cuộc đời nhưng cuối cùng cũng chẳng đem theo được chút gì, ngoài cái hư vinh giả tạm,
Đời người quả thực rất ngắn ngủi, có bao nhiêu người nói sẽ sống tốt cả cuộc đời, nhưng bước đi mấy bước chẳng còn lại cái gì.
Cũng có bao nhiêu người nói làm bạn tốt của nhau cả cuộc đời, nhưng quay người đã trở thành người xa lạ.
Có những người hẹn nhau ngày mai gặp lại, nhưng chắc gì ngày mai còn gặp?
Hạnh phúc không có ngày mai, cũng không có hôm qua, hạnh phúc không hoài niệm quá khứ, cũng không mong ngóng tương lai, nó chỉ có hiện tại.
Việc đã qua, tâm đã qua, không được ghi nhớ.
Việc hiện tại, tâm hiện tại, tùy duyên là được.
Việc tương lai, tâm tương lai, tội chi nhọc lòng.
Thật đáng tiếc, đời người trôi qua thật nhanh, không buông bỏ được nhớ nhung, không trải qua hết đắng cay ngọt bùi, không đi hết những gập ghềnh, không vượt qua sự bất lực, không quên được hôm qua, làm không hết việc hôm nay, nghĩ không tới ngày mai, cuối cùng biến mất vào một ngày nào đó.
Thế nên, chúng ta cần dụng tâm để sống, trân quý mỗi một ngày hiện tại và thương yêu những người thân....