Chuyện kể rằng một chàng trai vì những lý do riêng tìm lên núi cao xin được thọ giáo một vị thầy dạy võ lừng danh trong làng võ thuật. Sau vài lần vượt qua được thử thách, chàng ta được nhận làm đệ tử. Môn võ đầu tiên được thầy dạy là gánh nước và bóc vỏ cây khô bằng 5 ngón tay.
gánh nước
Những tháng đầu đôi tay tứa máu vì bóc tách nhưng cũng mừng vì đã làm xong cả thửa cây khô góc bìa rừng. Đến khoảnh cây tươi thì sự bóc tách càng khó hơn cho đến khi chàng trai dừng lại cả tháng trời để chữa trị vết thương. Lành xong, chàng tiếp tục bóc vỏ như trước đây. Lạ thay, lần này lại dễ hơn và bắt đầu thuần thục đến trình độ là chỉ cần lướt 4 ngón qua thân cây, vỏ cây đi theo tay chàng lã tã rơi xuống.
bóc vỏ cây...
Tuy vậy, đôi chân chàng bắt đầu mõi nhừ đến nỗi bại xuội. Nguyên do là gánh nước từ dưới núi lên đến am thất trên giữa núi đã mệt bở hơi tai; thế mà vị thầy dời lều tranh lên gần đỉnh núi khiến chàng càng bải hoải. Đã đến lúc chàng bắt đầu nghi ngờ vị thầy rằng lợi dụng chàng gánh nước và bóc vỏ cây hơn 1 năm, nếu không được truyền võ thì e rằng chàng là mồi ngon cho ván cờ cài đặt nô bộc của vị thầy. Chàng liền tác bạch:
Vị thầy vuốt râu cười hiền rồi nói:
Hôm sau, chàng trai bái biệt, khăn gói xuống núi mà lòng khắc khoải bùi ngùi. Đúng là thầy ấy không dạy miếng võ nào, nhưng sao khi rời đi cảm thấy lưu luyến lạ thường. Cái cảm giác ấy chàng chỉ cảm nhận từ người cha quý kính của mình nay đã khuất núi. Bất giác, đôi dòng lệ lăn dài trên gò má sạm đen của mình. Chàng gạt nước mắt nhìn lại sau lưng một lần nữa rồi sụp lạy rồi cố dằn lòng lầm lũi xuống núi.
"tả xung hữu đột"
Miên man với dòng tưởng đoàn viên sắp tới thì tiếng la thất thanh của cô gái nào đó làm chàng chợt tĩnh: “Cứu tôi! Cứu tôi với!”. Nhìn sang bên kia chàng thấy 5 gã đàn ông đang đuổi theo 1 cô gái trông dáng tiểu thư. Hiểu ngay vấn đề, chàng lập tức băng mình qua từng cành dây leo, phóng xuống hiện trường. Phía bên kia, cạnh đó từng lớp áo ngoài của cô gái lần lượt rời khỏi người kèm theo tiếng cười man dại của bọn cướp. Không đợi giây phút nào nữa, chàng nhào tới hất tên cướp khỏi người cô gái đang run rẫy che thân; thuận tay như phản xạ có điều kiện của việc bóc tách vỏ cây lâu nay, bất thần chàng cào mạnh bên hông tên cướp. Một tiếng rú đau đớn như xé nát bầu trời, tên cướp gục người, ngã sóng soài trên vũng lầy bên cạnh, màu đỏ của máu loang rộng nhuộm đỏ cả màu bùn. Bốn tên còn lại chưa kịp định thần, chàng lao vào “bóc tách” bất kỳ chỗ nào mà chàng chộp tới. Lạ thay, những vảnh vải áo của bọn cướp bị bóc ra kèm theo lớp thịt dày mỏng khác nhau giống như chàng tách bóc vỏ cây vậy!
Trong tình thế một chọi bốn tên còn lại, chàng dùng hết sức sự nhanh nhẹn của mình, thoát bên này hiện bên kia như vượn chuyền cây, còn bọn cướp cơ hồ như di chuyển khá nhanh so với người thường như vẫn chậm chân, chậm tay so với chàng. Không để mình ngạc nhiên vì sự đột pháp thao tác và tốc độ ra đòn, chàng trai liên tục tả “xung hữu đột” với từng mảnh thịt bị văng tung tóe. Bọn cướp sợ đến mất hồn, cùng nhau té chạy một mạch không dám quay đầu lại. Có lẽ đời chúng cướp bóc lâu nay, chưa hề gặp một cao thủ có “võ công đặc dị như vậy. Nhìn lại, chúng chỉ kịp thấy máu me vương đầy mặt đất, đó đây những mảnh thịt bị bóc ra chẳng khác gì bị tùng xẻo, đang còn hơi nóng. Cô gái còn chưa hết sợ, nặng nhọc nhặt lại từng mảnh áo tả tơi, trong miệng lí nhí lời cảm tạ chân thành. Chàng trai sau đó, chưa hết bàng hoàng cho sự dũng mãnh của mình, ngồi bệt xuống thở dốc mặc cho cô gái đang co rúm người lại bên bụi cây. Chàng ngồi dưỡng sức, bỗng dưng nhớ lại những ngày tháng bóc tách vỏ cây và gánh nước từ dưới núi lên giữa núi. Chàng nhớ lại những ngón tay bị tươm máu, nhớ lại đôi chân nặng nề, cơ hồ như rời khỏi thân chàng vì quá mệt. Cũng trong thời khắc ấy chàng hiểu ra rằng Sư phụ đã dạy mình môn vỏ “tùng xẻo” và thuật “khinh công” siêu hạng qua những hành vi lao tác hằng này. Sẽ mãi mãi chàng hoài nghi lòng tốt của ngài cho đến khi gặp cảnh bất bình đánh văng bọn cướp, cứu cô gái kia chàng mới ngộ ra mình đã đạt được trình độ võ công như thế nào. Chàng thầm cảm ơn năm tên cướp cho chàng cơ hội thi thố tài năng, nhưng chàng bỗng hối hận tột cùng vì đã nghĩ sai về Sư phụ, đã gây ra ác niệm với ngài. Bất giác, chàng không thể chịu đựng được sự dày vò tâm can, liền hú lên như một tên điên phóng một mạch lên núi mong tạ tội với Thầy mình. Với tốc độ phi thường trong cơn thống hối ngập tràn chẳng mấy chốc, chàng đã lên được đỉnh núi, nơi Sư phụ muốn chàng luyện thuật phi hành tốt hơn nên dời lên đó, sau khi thấy chàng đã thuần thục ở giai đoạn đầu. Tuy nhiên, chàng không tin vào mắt mình nữa, am thất lều tranh bây giờ không còn nữa, chỉ thấp thoáng khói chiều còn xót lại trong bếp lửa đã tàn. Sư phụ đã biết trước chàng sẽ trở lại sau khi bừng ngộ nhưng duyên Sư- Đệ không có chỗ trống cho sự nghi ngờ nên giờ đây chàng hiểu rằng chẳng bao giờ gặp lại. Bất giác chàng quỵ người xuống, đổ gục như cây cao bị đốn xong. Kiệt sức, loạn thần, thống hối làm chàng sốt cao rồi thiếp đi trong sự mê man lúc nào không biết.
(Chính sự nghi ngờ và đòi hỏi của mình đã trở thành một bức tường ngăn cách không thể nào phá vỡ dù sự sám hối thống thiết đến đâu đi nữa...)
Buổi sáng, nắng đã lên cao. Chàng dụi mắt tỉnh dậy với thân thể mệt nhừ. Chuyện chiều hôm qua vẫn còn đó trong ký ức của mình, chàng không để tâm thêm mà chỉ nặng lòng trước lỗi lầm của mình. Quay nhìn những cảnh vật quen thuộc còn lại đó, khung cảnh bình yên tĩnh lặng của những đêm hè hầu trà bên Thầy vẫn còn in đậm trong dòng kỷ niệm của chàng, nhưng hiện thực chỉ là một mái lều tranh hoang tàn. Chàng hiểu rằng mình sẽ không còn cơ hội được chỉ dạy nữa, vị Thầy từ bi hết mực giờ đây đã không còn. Chính sự nghi ngờ và đòi hỏi của mình đã trở thành một bức tường ngăn cách không thể nào phá vỡ dù sự sám hối thống thiết đến đâu đi nữa. Tiếng hót của chim sơn ca lanh lảnh buổi sớm mà bấy lâu chàng thưởng thức như một giọng ca mượt mà, nay tựa như một lời trêu chọc cho sự bất kính, vô ơn của mình. Chàng gượng dậy, lê từng bước chân khó nhọc xuống núi, hai bên sườn núi vẫn còn đó cỏ xanh lún phún, những sợi dây leo trên những cành cao cổ thụ làm trò giải trí cho chàng chuyền từ nơi này sang nơi khác, giờ đây thỏng mình xuống như một kiểu trách hờn chàng học trò bất kính. Không chịu nỗi, thêm một lần nữa chàng quay người lại, hướng đến am tranh sụp lạy, rồi lầm lủi đi xuống. Ngoài kia, bầu trời bắt đầu chuyển mình, mây mù kéo đến báo hiệu cơn mưa đầu mùa. Chàng trai chẳng để ý gì lẳng lặng dẫm lên lá khô xào xạc, như những tiếng nấc nghẹn của chàng. Bóng núi xa dần, làng mạc bắt đầu thong dong những mục đồng chăn trâu buổi sớm. Chàng trai chỉ sáng được lòng mình khi gặp đối cảnh nhưng đã vụt tắt từ quang từ vị Thầy đáng kính. Những tia nắng nhảy múa reo vui ngày mới nhưng bắt đầu từ đây chàng trai dấn thân vào đường đời dâu bể, chẳng còn đợi trông được nữa ánh nắng ấm áp của nghĩa tình Sư- Đệ…
bóng núi xa dần trong mắt ai...
Thinley - Nguyên Thành
Cùng tác giả