Trong nhịp sống hối hả hôm nay, đôi khi ta cần dừng lại — chỉ để lắng nghe chính mình, để tìm về sự tĩnh tại nơi tâm hồn, nơi mọi thứ trở nên giản đơn và sâu lắng. Giữa một thế giới đầy ồn ào và ganh đua, chọn sống an nhiên dường như là một lối về cho tâm thức. Đó không phải là sự thờ ơ hay lẩn tránh, mà là thái độ sống sâu sắc, thấu hiểu lẽ vận hành tự nhiên của vạn pháp.
Hãy ngắm nhìn một đóa hoa nở. Nó dâng hương sắc cho đời trong lặng lẽ, chẳng cần phô trương. Hãy lắng nghe ngọn gió đi qua. Nó mang đến mát lành mà chẳng cần tranh giành. Và rồi, trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, ta chợt ngộ ra một chân lý sống:
Hoa nở chẳng khoe sắc,
Gió thổi chẳng tranh giành,
Người an nhiên dung dị,
Hương tỏa khắp nhân gian.
Khi con người biết an trú trong hiện tại, sống với tấm lòng dung dị, vẻ đẹp ấy tự nhiên lan tỏa. Không cần lời nói, không cần phô diễn — chỉ bằng năng lượng của sự bình an, của lòng tử tế, mà người ấy khiến thế gian thêm phần ấm áp.
“Hương thơm” ở đây không còn là hương của hoa cỏ, mà là hương của nhân cách, hương của tâm thiện lành. Thứ hương ấy, một khi tỏa ra, sẽ lan xa mà chẳng cần gió, chạm đến trái tim người khác, gieo vào đời những hạt giống của an vui.
Sống an nhiên không phải là rời bỏ thế sự, mà là đứng giữa dòng đời mà tâm vẫn tĩnh. Đó là sức mạnh nội tâm, là vẻ đẹp thầm lặng của người biết hiểu, biết thương, biết buông.
Bởi cuối cùng, giá trị đích thực của một đời người đâu nằm ở điều ta đạt được, mà ở những gì ta để lại — như đóa hoa kia, nở trong lặng lẽ, nhưng hương thơm thì còn mãi với nhân gian.
(12.10.2025 — TCX)
Bình Luận Bài Viết