Con người càng ngày càng đông đảo trên thế gian nhưng từ trước đến nay có được bao người tự giác ngộ, giải thoát khỏi nghiệp chướng, khổ đau bởi Phật pháp nhiệm mầu?
Những vết thương đau đớn từ mũi tên của cuộc sống đó cần thời gian để phục hồi mà ta có thể đạt được qua cách luyện tập của tu hành thiền.
Khả năng của tu hành thiền định cũng có thể giúp cho ta có đủ sức mạnh lẫn nghị lực để chuẩn bị đối phó khi trở ngại xãy ra hay đau khổ tái phát.
Dạy cho những kẻ độn căn pháp cao siêu vi diệu chỉ tốn công, vô ích không khác gì đàn gảy tai trâu.
Bởi vì, thuyết pháp chỉ vô ích cho vết thương tâm đang rỉ máu bởi mủi tên độc mà họ đang cưu mang. Thay vì, họ phải tự nhận thấy là họ cần phải được cấp cứu tức khắc khỏi khổ đau trong biển mê muội thay vì phải tìm ra lý do tại sao mà họ quá khổ đau như vậy?
Chúng ta không chấp nhận khổ, không tin có khổ, chúng ta tự lực đến đuối sức, rồi cầu xin với tha lực nhưng khổ vẫn hoàn khổ. Chúng sinh than vắn thở dài, nước mắt đầy vơi nhưng rồi thì họa vẫn cứ vô đơn chí, phúc vẫn bất trùng lai. Chạy trời không khỏi nắng!
Nhưng khi nhìn lại thì những cái sướng khổ đó rồi cũng qua đi theo dòng đời. Thật là phép mầu, không hiểu sao, chúng ta vẫn còn sống, vẫn ngụp lặn trôi nổi theo dòng sông thời gian. Tưởng rằng đã buông xuôi chết đuối từ lâu vậy mà chúng ta vẫn còn sống nhăn răng vì chúng ta phải sống, chúng ta quyết tâm sống còn cho đến khi thuyền ra cữa tử hải rồi mới run vãi mật, són...trong quần.
Nhưng khi bị trôi dạt ra khỏi sông dài, thấy được trời cao biển rộng, sóng cao thì nổi chí hồ hải vùng vẫy tự do quên mất lúc vô thường trong ao tù đau khổ lúc còn sống. Rồi thì ôm bám vào cái biển bao la này tưởng là thường. Chấp tử là giải thoát, bịn rịn cho đến khi tái sinh, mới biết tử là đoạn. Rồi khi tái sinh lại trở lại chấp sống, than khổ là thường nhưng vẫn quyết tâm tranh sống vì chưa thấy quan tài chưa chịu chết.
Như là con chó cố táp cái đuôi của chính nó mà không hiểu tại sao nó lại táp...gió?
Đôi khi ngồi một mình nghĩ lại nước mắt đầm đề mà thương cho ông bà, cậu dì, chú bác, bà con, cha mẹ, các em tôi, gia đình tôi, thân tôi, và cũng thương cho tất cả chúng sinh.
Mong tất cả chúng sinh không còn sanh ra trên cõi đời này lần nữa.
Không biết như vậy có đồng nghĩa với nguyền rủa cho “chúng nó” chết tiệt, tuyệt chủng hết không?
Nhưng nếu chết hết là giải thoát khỏi luân hồi khổ đau thì bần tăng cũng ngã Phật từ bi, cam tâm xắn tăng bào, đại khai sát giới một phen.
Tất cả Tội Nghiệt. Tội Nghiệp. Tâm Thiện. Hành Ác này một mình ta tình nguyện gánh chịu.
Ta không gánh hết đại tội này thì ai gánh cho?
Nhưng mà nếu cầu khả đắc, chúng sinh tiêu tùng hết thì ta vui buồn với ai?
Khổ đau của ta không phải từ người. Giết người đi thì ta ở với ai?
Không còn một chúng sinh để độ nữa, thì không còn có sinh tử, luân hồi đau khổ nữa để cứu thì còn cần thành Phật không?
Suy đi nghĩ lại thì chả có gì để tội nghiệp để bi thương cả vì tất cả chúng ta chỉ là những kịch sĩ, đào thương, kép độc gặp gở bèo bọt, cá nước, keo sơn gắn bó trong những vở tuồng duyên nghiệp, quả báo tạm bợ. Nhưng vì diễn quá xuất thần đến quên mất cả cái bản lai diện mục của chính mình.
Thôi thì có đau khổ tuyệt vọng chán đời thật thì cũng cố tình tin tưởng nó giả như vậy để mà nhắm mắt mò mẫm qua cầu khỉ, hay cầu tre lắc lẻo, để khỏi bị lọt xuống mương còn tệ hơn chết.