Về đến ngã tư An Sương chưa tới 4 giờ sáng. Đường thưa người nhưng xe tải, xe khách vẫn lăn bánh trong màn đêm. Đến 5g mới có xe bus, đành ôm bác tài xe 2 bánh về thẳng đến nhà, hai dãy phố cửa vẫn còn chìm trong sương khuya.
9g sáng, đường về Sài gòn vẫn “nghẽn mạch” từng đoạn. Qua khỏi An Sương, gặp phải Bà Quẹo, rồi qua khỏi ngả ba ông Tạ mới được thông thoáng. Đúng hẹn, sẽ gặp cô Lan, người có công xây dựng ngôi Niệm Phật đường sau trở thành chùa Linh Quang.
***
Khu cư xá Bắc Hải trước 1975 là khu cư ngụ của sĩ quan VNCH, sau ngày thống nhất đất nước, một số đi vượt biên, một số phải đi “kinh tế mới”, một số hiến cúng cho Ủy ban Quân quản để tìm chốn an thân… Chẳng bao lâu, khu vực này đã đầy ắp cư dân xa lạ; nơi đây không đến nổi hoạt náo như các khu phố sầm uất khác, mặc dù nhiều cửa hàng, văn phòng vẫn mở cửa sinh hoạt.
Đến đúng địa chỉ, nằm góc ngả ba Cửu Long – Hồng Lĩnh, không xa quán cà phê Hoa Vàng của gia đình nhà thơ Phạm Thiên Thư. Quán cà phê chỉ vài cái bàn xếp, nằm nép trên vỉa hè hẹp, đường vắng, thế mà ngày nào cũng có khách. Khách phần lớn là nhân viên văn phòng quanh đấy, thi thoảng một vài thân hữu ái mộ Phạm Thiên Thư, họ đến ngồi dưới giàn hoa giấy, để thưởng thức ly cà phê “Phạm Thiên Thư” hoặc cà phê “Độnghoa vàng”. Người dân thường ghép tên tuổi vào món hàng để câu khách. “Lệ Rơi” là nhân vật thất bại trên đài tuyển chọn giọng ca, về lại miền Bắc để trồng ổi, thế mà, một vài nơi bán ổi ở Sài Gòn quảng cáo: “Ổi Lệ Rơi”. Thất bại cũng được nổi danh không thua người thành đạt, kể cũng lạ!
Người đàn bà phốp pháp nhanh nhẹn ra mở cửa; khỏi cần tự giới thiệu, ba người đàn bà có mặt sẵn trong bộ ghế salon, mời khách ngồi. Vui tính như chị Minh Ngọc, chủ nhà, đã làm không khí trở nên thân thiện, dễ bắt chuyện. Một người có thân hình mỏng manh, cặp mắt nhòe nhoẹt vừa giải phẫu, tự giới thiệu – em là Lan, người anh cần gặp. Sau vài phút giao lưu vui vẻ cứ như người thân quen lâu năm, vào việc chính cũng không có gì căng thẳng.
Nghe đâu chị có phần đất ở nghĩa trang?
Một người đàn bà ngồi kế cô Lan, chưa biết danh tánh, xen vào đính chính – “Ýnói là cô Lan có khu xây huyệt mộ, do Ban hộ tự quy định những ai có công với chùa đều được phần đất như thế. Khi bà cụ cô Lan mất, không an táng nơi đó, cô Lan nhường phần huyệt mộ này cho người nghèo thì thầy không đồng ý”.
Cô Lan tiếp - Thêm một việc nữa, vị thầy ở trước không được lòng Phật tử, khi thầy Thiện Thành về em rất mừng, nhưng một thời gian sau thấy thầy nói chuyện với Phật tử sau mỗi khóa lễ, có vẻ hơi thô tục, thiếu oai nghi của một tu sĩ, em hơi thất vọng, nhưng lại được lòng một số Phật tử. Thầy tự giới thiệu là phó khoa trường cao đẳng Phật học Đại Tòng Lâm. Em từng là giáo viên và là thành viên trong Phân ban GĐPT Lâm Đồng, thường xuyên về TP hội họp, em xuống gặp thầy Quảng Hiển tìm hiểu lai lịch và những tai tiếng về tiền bạc và nữ sắc. Thầy Quảng Hiển cho biết, thầy Thiện Thành không phải đệ tử của thầy, thầy là đệ tử của một vị ở Huế. Thầy Quảng Hiển rầy em, con nói như vậy không được, nói phải có sách mách phải có chứng. Về tiền bạc thì ông ta không lem nhem, còn về nữ sắc thì chưa có tai tiếng. Khi gặp thầy Nguyên Thái cho biết, trước chùa Đại Tòng Lâm có gia đình chồng vừa chết, thầy Thiện Thành ra tụng kinh rồi muốn ở lại đó luôn. Thầy Nguyên Thái rầy thì thầy Thiện Thành dọn đồ về miền Tây ở một thời gian quay lại. Thầy Thiện Thành mới học Trung cấp Phật học chứ không là phó khoa cao đẳng như thầy nói. Thầy Quảng Hiển nói tiếp- Con về nói với thầy Thiện Thành trở về đây đi, phòng ốc và công việc của thầy Thiện Thành, thầy vẫn còn giữ nguyên, chưa giao cho ai, chứ ở trên đó như thế không đúng…
Hôm sau thầy Thiện Thành cho người ra xỉ vả đuổi em đi. Từ đó em thấy người nào cần mua chuộc thì ông ta mua chuộc, người nào mua chuộc không được thì ông ta đủ mọi cách làm cho họ không đến chùa nữa. Một tư cách công dân như thế chưa đúng làm sao xứng đáng tư cách một tu sĩ.
***
Chuyện vãn đã 11g trưa, tôi từ chối khi chị Minh Ngọc mời đến tiệm cơm chay Đóa Sen Vàng đường Bắc Hải, thế là chị tặng gói cơm cháy làm chay, theo chị là phải đặt hàng trước lâu lắm và đắc lắm, vì gạo ngon, làm sạch sẽ. Chủ nhà mãi bắt chuyện để cầm chân khách. Thời gian phỏng vấn cô Lan chỉ bằng 1/3 thời gian chị Minh Ngọc hài hước trò chuyện. Chị Minh Ngọc quen cả Phạm Thiên Thư, thế là từ cô Lan mà quen cả chị Minh Ngọc, tên người nghe thanh nhã nhưng cơ thể không kém một tạ, chị vẫn tập Yoga, đi bơi và hoạt động nhanh nhẹn. Tuy gia đình Ki tô giáo nhưng rất thoáng và hòa đồng. Tiễn khách ra về, chị Minh Ngọc còn tếu:
Phố phường vẫn tấp nập giữa cái nắng khô khốc khói bụi của Sài Gòn. Chùa Linh Quang vẫn là nỗi ám ảnh cho người trong cuộc, là việc khó khăn cho người nhập cuộc để tìm lối thoát khả dĩ tốt đẹp đôi đàng. Ước gì sự kiện “lôi thôi” của chùa Linh Quang sẽ sớm “thôi – lôi” kẻ nhập cuộc để bớt phần trách nhiệm với quần chúng đang mong đợi.
(Còn tiếp)
Hình ảnh thêm về ĐỘNG CHÚNG THIỀN MÔN ( Bài 7)